李廌(zhì)(1059-1109) 北宋文學家。字方叔,號德隅齋,又號齊南先生、太華逸民。漢族,華州(今陝西華縣)人。6歲而孤,能發奮自學。少以文為蘇軾所知,譽之為有“萬人敵”之才。由此成為“蘇門六君子”之一。中年應舉落第,絕意仕進,定居長社(今河南長葛縣),直至去世。文章喜論古今治亂,辨而中理。
tí guō gōng fǔ shī juàn
題郭功甫詩卷
shān rén kuà yú tiān shàng lái, shí zhě zhēn zhòng yú zhě cāi.
山人跨魚天上來,識者珍重愚者猜。
huò hū wén jǔ yì tóng zǐ, lín zōng dú wèi wáng zuǒ cái.
或呼文舉異童子,林宗獨謂王佐材。
chī chī zhòng mù rú gǔ méng, bái mǎ yǔ xuě jiē ái ái.
蚩蚩眾目如瞽蒙,白馬羽雪皆皚皚。
gǔ yǒu rén xián bù yú zhě, jǔ zú zhì lù xīn pái huái.
古有仁賢不愚者,舉足疐路心徘徊。
tóng chéng míng fǔ zhù gū shú, jīn jū xiāo sǎ tiān yǔ cái.
桐城明府住姑孰,襟裾蕭灑天與才。
chán yán lǚ gǎi chǐ zì xuě, zhèng shì bào chéng xiū yuán méi.
讒言屢改恥自雪,政事報成羞援媒。
lín chuān xiān shēng jiǔ zhī jǐ, shí nián zhí zhèng jū gōng tái.
臨川先生久知己,十年執政居公台。
héng fēi hòu shēng jǐn háo jùn, wǎng wǎng bá yuè zì cǎo lái.
橫飛後生盡豪俊,往往拔越自草萊。
hóng lú zào huà qǐ yī duān, rú hé bù yǔ tǐng tián pī.
洪爐造化豈一端,如何不與珽填坯。
shèng cháo néng shī kě qū zhǐ, shǎo shī pú yè sū yǔ méi.
盛朝能詩可屈指,少師仆射蘇與梅。
shǎo shī xīn wèi dì xià kè, sū méi gǔ huà chéng chén huī.
少師新為地下客,蘇梅骨化成塵灰。
jīn líng pú yè jīn yǐ lǎo, bān bān sī xuě qīn yí sāi.
金陵仆射今已老,班班絲雪侵頤腮。
dāng jīn rú shēng yū cǐ dào, rú shǐ qǐ liǔ wèi quān bēi.
當今儒生迂此道,如使杞柳為棬杯。
hào gǔ ài shī wéi yǒu jūn, dú shǐ bǐ lì jīng fēng léi.
好古愛詩惟有君,獨使筆力驚風雷。
qīng yīn rào chǐ jué míng yù, làn guāng mǎn zhǐ rú qióng guī.
清音繞齒嚼鳴玉,爛光滿紙如瓊瑰。
gǔ yuán yè shāo guāng duó yuè, lì shǐ wàn wù yǒu huī méi.
古原夜燒光奪月,立使萬物有灰煤。
qīng quán shù shí bái záo záo, tuān luò jí lài chéng yuān huí.
清泉漱石白鑿鑿,湍落急瀨成淵洄。
cái xióng jù xiǎn hài rén dǎn, jiǔ yuè qiū shuǐ yàn yù duī.
才雄句險駭人膽,九月秋水灩澦堆。
yǒu shí qīng zhēn kòu xuán guān, zhì chéng zhí kě xīn jiāo méi.
有時清貞叩玄關,至誠直可歆郊禖。
gōng cái yǐng lì gōng wàng yì, láo là xià wèi mìng hé guāi.
公才穎栗公望異,牢落下位命何乖。
qǐ wú bái hóng yè guàn dòu, yóu shǐ bǎo jiàn fēng chéng mái.
豈無白虹夜貫鬥,猶使寶劍豐城埋。
jǐ nián lìng wèi kùn xià guó, bǎn jiǎn qīng shān qū jùn jiē.
幾年令尉困下國,板簡青衫趨郡階。
yóu jiāng fù guì wěi tuō gǔ, gǒu bù zhī mìng ān wèi huái.
猶將富貴委脫轂,苟不知命安為懷。
zhú xī yì rén dù líng wēng, dāng nián dé yì chēng zhuàng zāi.
竹溪逸人杜陵翁,當年得意稱壯哉。
zhí yán shí bìng ào gōng jìn, wèi kě lì zhì qīng yún jiē.
直言時病傲宮禁,謂可立致青雲階。
gōng xíng shú bì dūn cǎo hǔ, yóu jìng bù wèi dāng lù chái.
公行孰避蹲草虎,由徑不畏當路豺。
shū zhōng xiàn cè shì cái zǎo, zǎi fǔ qiè chǐ quán bān pái.
輸忠獻策恃才藻,宰輔切齒全班排。
suì lí fǔ zuò zhé qiān lǐ, fān yí fāng zhí wèi huò tāi.
遂離黼座謫千裏,翻疑方直為禍胎。
yǎo rú niè yún shàng yōu dǐng, wén shí niè wù xuán xū yá.
杳如躡雲上幽頂,文石嵲屼懸虛崖。
xià shì hēi tán è yú kū, shān yǔ rùn zé fú cāng tái.
下視黑潭鱷魚窟,山雨潤澤浮蒼苔。
lín wēi zhuì zhuì jù shí yǔn, kuàng gèng bù huá zhān qīng xié.
臨危惴惴懼石隕,況更步滑粘青鞋。
shàng sù páng nù xià jiàn qiào, yùn wàng níng yǔ qún xiǎo xié.
上愬逄怒下見誚,慍望寧與群小偕。
qiū jiāng jiē tiān yè rú liàn, guì gōng yǐn jiàn qióng yáo tái.
秋江接天夜如練,桂宮隱見瓊瑤台。
fàn zhōu yè pī zǐ qǐ qiú, xīng fā gǔ yì qīng jīn léi.
泛舟夜披紫綺裘,興發鼓枻傾金罍。
àn rén yí shì wáng zǐ yóu, měi nǚ yé yú yán xuè xié.
岸人疑是王子猷,美女揶揄言謔諧。
cāng láng shuǐ shēn bō làng kuò, zuì wèi zhǐ kě tàn yī chái.
滄浪水深波浪闊,醉謂止可探一柴。
cháng yáng zhuó yīng ào jù jìn, jū yuè bù dé fān wěi hái.
徜徉濯纓傲巨浸,掬月不得翻委骸。
shàng huáng suī dào qū píng shàn, qiān zǎi nǎi dé wèi péng chái.
上皇雖悼屈平善,千載乃得為朋儕。
qiū shuāng hé cǎo bù xuán huáng, shǔ shān shù xuē qīng cuī wéi.
秋霜何草不玄黃,蜀山戍削青崔嵬。
mǎ rú jiǎn lǘ bù guàn yuǎn, zhì xiǎn sè biàn chéng huī tuí.
馬如蹇驢不慣遠,陟險色變成豗隤。
gé dào fán shuāng xiǎo chéng sī, gǔ hè bào yǔ fēi yīn mái.
閣道繁霜曉成澌,古壑暴雨飛陰霾。
sàn guān yě kū yè bēi yuàn, shū jiàn guǐ lián míng yán wēi.
散關野哭夜悲怨,倏見鬼憐明岩隈。
cháng shé shí xiàng liú chǐ gǔ, měng hǔ shì rén yú chuàn chāi.
長蛇食象留齒骨,猛虎噬人餘釧釵。
gù rén zhāo bì qǐ dàn yuǎn, jūn móu yòu mì wéi cān péi.
故人招庇豈憚遠,軍謀宥密惟參陪。
chūn yǔ mài mù xìng gǎo miáo, gāo rùn bù jí kū gēn gāi.
春雨霢霂興槁苗,膏潤不及枯根荄。
zhèng fēng qǐn xī yǎ sòng fèi, wú yán lái zì chán yú gāi.
正風寢熄雅頌廢,吾言來自單於垓。
gǔ jīn jiù mǎ jù wèi pǐ, huá liú yīn luò nú yǔ lái.
古今廄馬詎為匹,驊騮駰駱駑與騋。
lì liáng diào jùn wéi qí jì, lǐ dù gù dé qí wú kuí.
力良調俊惟騏驥,李杜故得其梧魁。
qián bèi pān yuán ràng chí dào, xià shí jiā gǔ qiān zhēng tuī.
前輩攀轅讓馳道,下石夾轂謙爭推。
èr gōng dāng nián zǒu shēng jià, rì yuè zuǒ yùn tiān xuán huí.
二公當年走聲價,日月左運天旋回。
fāng jīn míng shí fèi shēng lǜ, jiāng shǐ yān lún rú jìn wēi.
方今明時廢聲律,將使湮淪如燼煨。
fēi jūn gǔ chuī lì zhǔ chí, shì dào bù shì jiāng qīng tuí.
非君鼓吹力主持,是道不世將傾頹。
guān xī bǐ fū huái cǐ fèn, bái shí kōng liàn rú nǚ wā.
關西鄙夫懷此憤,白石空煉如女媧。
mìng wéi shí fǒu kǒu cháng dùn, rú guà fēng duó huán dǔ zhāi.
命違時否口常鈍,如掛風鐸環堵齋。
ān dé xiàn yán tóng tíng xià, chū rù jīn mǎ rú gāo méi.
安得獻言彤庭下,出入金馬如皋枚。
bǐng jūn miào táng sī cǎn shū, jiàn jīng lì jié rú zhāng péi.
秉鈞廟堂司慘舒,建旌立節如張裴。
gǔ yún néng shī duō kǎn kē, gǒu huò xìn yǐ liáng kě āi.
古雲能詩多坎軻,苟或信矣良可哀。
tǎng shǐ wén zhāng dí tiān xià, zài shǐ shén yǔ qū qín huái.
儻使文章敵天下,再使神禹驅秦淮。
* 《題郭功甫詩卷》題郭功甫詩卷李廌原文、翻譯、賞析和詩意专题为您介绍:《題郭功甫詩卷》 李廌宋代李廌山人跨魚天上來,識者珍重愚者猜。或呼文舉異童子,林宗獨謂王佐材。蚩蚩眾目如瞽蒙,白馬羽雪皆皚皚。古有仁賢不愚者,舉足疐路心徘徊。桐城明府住姑孰,襟裾蕭灑天與才。讒言屢改恥 的古诗全文、翻译备注、注释释文、拼音读音、品鉴赏析、古诗诗意以及网友评论信息。
《題郭功甫詩卷》題郭功甫詩卷李廌原文、翻譯、賞析和詩意原文,《題郭功甫詩卷》題郭功甫詩卷李廌原文、翻譯、賞析和詩意翻译,《題郭功甫詩卷》題郭功甫詩卷李廌原文、翻譯、賞析和詩意赏析,《題郭功甫詩卷》題郭功甫詩卷李廌原文、翻譯、賞析和詩意阅读答案,出自《題郭功甫詩卷》題郭功甫詩卷李廌原文、翻譯、賞析和詩意的作品
版权声明:本文内容由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。就爱诗词网网免费发布仅供学习参考,其观点不代表本站立场。
转载请注明:原文链接 | https://dd110.com/chengyu/684d39924729133.html