韓愈(768~824)字退之,唐代文學家、哲學家、思想家,河陽(今河南省焦作孟州市)人,漢族。祖籍河北昌黎,世稱韓昌黎。晚年任吏部侍郎,又稱韓吏部。諡號“文”,又稱韓文公。他與柳宗元同為唐代古文運動的倡導者,主張學習先秦兩漢的散文語言,破駢為散,擴大文言文的表達功能。宋代蘇軾稱他“文起八代之衰”,明人推他為唐宋八大家之首,與柳宗元並稱“韓柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》裏。韓愈在思想上是中國“道統”觀念的確立者,是尊儒反佛的裏程碑式人物。
cǐ rì zú kě xī zèng zhāng jí yù shí zài xú jí wǎng yè zhī cí qù zuò shì shī yǐ sòng
此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)
cǐ rì zú kě xī, cǐ jiǔ bù zú cháng.
此日足可惜,此酒不足嚐。
shě jiǔ qù xiāng yǔ, gòng fēn yī rì guāng.
舍酒去相語,共分一日光。
niàn xī wèi zhī zi, mèng jūn zì nán fāng.
念昔未知子,孟君自南方。
zì jīn yǒu suǒ de, yán zi yǒu wén zhāng.
自矜有所得,言子有文章。
wǒ míng shǔ xiàng fǔ, yù wǎng bù de xíng.
我名屬相府,欲往不得行。
sī zhī bù kě jiàn, bǎi duān zài zhōng cháng.
思之不可見,百端在中腸。
wéi shí yuè pò sǐ, dōng rì cháo zài fáng.
維時月魄死,冬日朝在房。
qū chí gōng shì tuì, wén zi shì jí chéng.
驅馳公事退,聞子適及城。
mìng chē zài zhī zhì, yǐn zuò yú zhōng táng.
命車載之至,引坐於中堂。
kāi huái tīng qí shuō, wǎng wǎng fù suǒ wàng.
開懷聽其說,往往副所望。
kǒng qiū mò yǐ yuǎn, rén yì lù jiǔ huāng.
孔丘歿已遠,仁義路久荒。
fēn fēn bǎi jiā qǐ, guǐ guài xiàng pī chāng.
紛紛百家起,詭怪相披猖。
zhǎng lǎo shǒu suǒ wén, hòu shēng xí wèi cháng.
長老守所聞,後生習為常。
shǎo zhī chéng nán de, chún cuì gǔ yǐ wáng.
少知誠難得,純粹古已亡。
pì bǐ zhí yuán mù, yǒu gēn yì wèi zhǎng.
譬彼植園木,有根易為長。
liú zhī bù qiǎn qù, guǎn zhì chéng xī páng.
留之不遣去,館置城西旁。
suì shí wèi yún jǐ, hào hào guān hú jiāng.
歲時未雲幾,浩浩觀湖江。
zhòng fū zhǐ zhī xiào, wèi wǒ zhī bù míng.
眾夫指之笑,謂我知不明。
ér tóng wèi léi diàn, yú biē jīng yè guāng.
兒童畏雷電,魚鱉驚夜光。
zhōu jiā jǔ jìn shì, xuǎn shì móu suǒ dāng.
州家舉進士,選試繆所當。
chí cí duì wǒ cè, zhāng jù hé wěi huáng.
馳辭對我策,章句何煒煌。
xiàng gōng cháo fú lì, gōng xí gē lù míng.
相公朝服立,工席歌鹿鳴。
lǐ zhōng lè yì què, xiāng bài sòng yú tíng.
禮終樂亦闋,相拜送於庭。
zhī zǐ qù xū yú, hè hè liú shèng míng.
之子去須臾,赫赫流盛名。
qiè xǐ fù qiè tàn, liàng zhī yǒu suǒ chéng.
竊喜複竊歎,諒知有所成。
rén shì ān kě héng, yǎn hū lìng wǒ shāng.
人事安可恒,奄忽令我傷。
wén zi gāo dì rì, zhèng cóng xiàng gōng sàng.
聞子高第日,正從相公喪。
āi qíng féng jí yǔ, chǎng huǎng nán wéi shuāng.
哀情逢吉語,惝恍難為雙。
mù sù yǎn shī xī, tú zhǎn zhuǎn zài chuáng.
暮宿偃師西,徒展轉在床。
yè wén biàn zhōu luàn, rào bì xíng páng huáng.
夜聞汴州亂,繞壁行彷徨。
wǒ shí liú qī zǐ, cāng cù bù jí jiāng.
我時留妻子,倉卒不及將。
xiāng jiàn bù fù qī, líng luò gān suǒ dīng.
相見不複期,零落甘所丁。
jiāo ér wèi jué rǔ, niàn zhī bù néng wàng.
驕兒未絕乳,念之不能忘。
hū rú zài wǒ suǒ, ěr ruò wén tí shēng.
忽如在我所,耳若聞啼聲。
zhōng tú ān dé fǎn, yī rì bù kě gèng.
中途安得返,一日不可更。
é yǒu dōng lái shuō, wǒ jiā miǎn lí yāng.
俄有東來說,我家免罹殃。
chéng chuán xià biàn shuǐ, dōng qù qū péng chéng.
乘船下汴水,東去趨彭城。
cóng sàng cháo zhì luò, hái zǒu bù jí tíng.
從喪朝至洛,還走不及停。
jiǎ dào jīng méng jīn, chū rù xíng jiàn gāng.
假道經盟津,出入行澗岡。
rì xī rù jūn mén, léi mǎ diān qiě jiāng.
日西入軍門,羸馬顛且僵。
zhǔ rén yuàn shǎo liú, yán rù chén hú shāng.
主人願少留,延入陳壺觴。
bēi jiàn bù gǎn cí, hū hū xīn rú kuáng.
卑賤不敢辭,忽忽心如狂。
yǐn shí qǐ zhī wèi, sī zhú tú hōng hōng.
飲食豈知味,絲竹徒轟轟。
píng míng tuō shēn qù, jué ruò jīng fú xiáng.
平明脫身去,決若驚鳧翔。
huáng hūn cì sì shuǐ, yù guò wú zhōu háng.
黃昏次汜水,欲過無舟航。
hào hū jiǔ nǎi zhì, yè jì shí lǐ huáng.
號呼久乃至,夜濟十裏黃。
zhōng liú shàng tān shàn, shā shuǐ bù kě xiáng.
中流上灘潬,沙水不可詳。
jīng bō àn hé dá, xīng xiù zhēng fān máng.
驚波暗合遝,星宿爭翻芒。
yuán mǎ dí zhú míng, zuǒ yòu qì pū tóng.
轅馬蹢躅鳴,左右泣仆童。
jiǎ wǔ qì shí mén, lín quán kuī dòu lóng.
甲午憩時門,臨泉窺鬥龍。
dōng nán chū chén xǔ, bēi zé píng máng máng.
東南出陳許,陂澤平茫茫。
dào biān cǎo mù huā, hóng zǐ xiāng dī áng.
道邊草木花,紅紫相低昂。
bǎi lǐ bù féng rén, jiǎo jiǎo xióng zhì míng.
百裏不逢人,角角雄雉鳴。
xíng xíng èr yuè mù, nǎi jí xú nán jiāng.
行行二月暮,乃及徐南疆。
xià mǎ bù dī àn, shàng chuán bài wú xiōng.
下馬步堤岸,上船拜吾兄。
shuí yún jīng jiān nán, bǎi kǒu wú yāo shāng.
誰雲經艱難,百口無夭殤。
pú yè nán yáng gōng, zhái wǒ suī shuǐ yáng.
仆射南陽公,宅我睢水陽。
qiè zhōng yǒu yú yī, àng zhōng yǒu yú liáng.
篋中有餘衣,盎中有餘糧。
bì mén dú shū shǐ, chuāng hù hū yǐ liáng.
閉門讀書史,窗戶忽已涼。
rì niàn zi lái yóu, zi qǐ zhī wǒ qíng.
日念子來遊,子豈知我情。
bié lí wèi wèi jiǔ, xīn kǔ duō suǒ jīng.
別離未為久,辛苦多所經。
duì shí měi bù bǎo, gòng yán wú juàn tīng.
對食每不飽,共言無倦聽。
lián yán sān shí rì, chén zuò dá wǔ gēng.
連延三十日,晨坐達五更。
wǒ yǒu èr sān zi, huàn yóu zài xī jīng.
我友二三子,宦遊在西京。
dōng yě kuī yǔ xué, lǐ áo guān tāo jiāng.
東野窺禹穴,李翱觀濤江。
xiāo tiáo qiān wàn lǐ, huì hé ān kě féng.
蕭條千萬裏,會合安可逢。
huái zhī shuǐ shū shū, chǔ shān zhí cóng cóng.
淮之水舒舒,楚山直叢叢。
zi yòu shě wǒ qù, wǒ huái yān suǒ qióng.
子又舍我去,我懷焉所窮。
nán ér bù zài zhuàng, bǎi suì rú fēng kuáng.
男兒不再壯,百歲如風狂。
gāo jué shàng kě qiú, wú wéi shǒu yī xiāng.
高爵尚可求,無為守一鄉。
* 《此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)》此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)韓愈原文、翻譯、賞析和詩意专题为您介绍:《此日足可惜贈張籍愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)》 韓愈唐代韓愈此日足可惜,此酒不足嚐。舍酒去相語,共分一日光。念昔未知子,孟君自南方。自矜有所得,言子有文章。我名屬相府,欲往不得行。思之不可見,百 的古诗全文、翻译备注、注释释文、拼音读音、品鉴赏析、古诗诗意以及网友评论信息。
《此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)》此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)韓愈原文、翻譯、賞析和詩意原文,《此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)》此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)韓愈原文、翻譯、賞析和詩意翻译,《此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)》此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)韓愈原文、翻譯、賞析和詩意赏析,《此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)》此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)韓愈原文、翻譯、賞析和詩意阅读答案,出自《此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)》此日足可惜贈張籍(愈時在徐籍往謁之辭去作是詩以送)韓愈原文、翻譯、賞析和詩意的作品
版权声明:本文内容由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。就爱诗词网网免费发布仅供学习参考,其观点不代表本站立场。
转载请注明:原文链接 | https://dd110.com/chengyu/651e39904086119.html