李廌(zhì)(1059-1109) 北宋文學家。字方叔,號德隅齋,又號齊南先生、太華逸民。漢族,華州(今陝西華縣)人。6歲而孤,能發奮自學。少以文為蘇軾所知,譽之為有“萬人敵”之才。由此成為“蘇門六君子”之一。中年應舉落第,絕意仕進,定居長社(今河南長葛縣),直至去世。文章喜論古今治亂,辨而中理。
shàng gū zhàng lǘ qiū tōng mù shǎo qīng
上姑丈閭丘通牧少卿
tiān xià yī dà qì, ān wēi xì píng qīng.
天下一大器,安危係平傾。
zhé wáng shèn mín jiān, cuò shù rú hé gēng.
哲王慎民監,措術如和羹。
xīn gān huò piān cháng, fēi kě zhì gē pēng.
辛甘或偏長,非可製割烹。
wǔ wèi jì kě kǒu, jūn zǐ cháng yuē píng.
五味既可口,君子嚐曰平。
fāng jīn tài píng jūn, jiè yī rú chí yíng.
方今太平君,戒欹如持盈。
qǐ yán yòng guī jiān, lǚ dé jūn quán héng.
乞言用龜監,履德均權衡。
shù mín suī chǔn yú, yī huò fēi suǒ yíng.
庶民雖惷愚,一或非所營。
shì zhī rú jǐ nèi, tú wū qiān rèn kēng.
視之如己內,塗汙千仞坑。
shì yòng xuǎn xián dé, gào jiè fū zhì chéng.
是用選賢德,告戒敷至誠。
yuē suī yī rén liáng, wàn bāng xián yǐ zhēn.
曰雖一人良,萬邦鹹以貞。
shàng lài ěr shù mù, bì zhèn lái cōng míng.
尚賴爾庶牧,裨朕來聰明。
fēn fú shòu hǔ jié, zhuān zhèng qiān lǐ chéng.
分符授虎節,專政千裏城。
zhū chē lún liǎng fān, huà jǐ mén shí jīng.
朱車輪兩轓,畫戟門十旌。
lǐ wén jì guāng huá, yuǎn yù rú dì yīng.
禮文既光華,遠煜如杕英。
liáng tú wò zhèn xīn, juān mò qiú mín qíng.
良圖沃朕心,蠲瘼求民情。
rú yì yùn shǒu zú, nǎi yǔ zhèn lì bìng.
如意運手足,乃與朕力並。
zhèn suǒ jiè jiǎ lè, nán shèn wéi shǒu chéng.
朕所戒假樂,難慎惟守成。
yuàn zhāo xiān rén gōng, diàn zhěn lín zhōu jīng.
願昭先人功,奠枕臨周京。
qún fāng zhèng xián yì, wéi hǎi yú cāng shēng.
群方政鹹乂,惟海隅蒼生。
yú yán jī qiǎo lì, liáng dé duō jīn zhēng.
魚鹽機巧利,涼德多矜爭。
bǎn tú shù huì zhēng, zhì lěi qīn huāng jīng.
版圖庶匯徵,雉壘侵荒荊。
shěn chéng jiàn jī hòu, fáng cháng wěi duō chēng.
矧乘薦饑後,魴鱨尾多頳。
gǔ jì wú zuì suì, cǐ dú hé suǒ lìng.
古既無罪歲,此獨何所令。
míng míng pǔ tiān xià, shú fēi shèng rén máng.
明明普天下,孰非聖人氓。
dāng qiú shàn rén zhèng, rú jiě zhōng shān chéng.
當求善仁政,如解中山酲。
shí gōng bà xiān bān, rù jìn zhōng tiān hóng.
時公罷仙班,入覲中天閎。
dì yōu lǎo chéng rén, xī zhǐ shēng míng qīng.
帝優老成人,錫祉升名卿。
lì néng sù yán yì, gōng wàng fāng zhēng róng.
吏能素嚴翼,公望方崢嶸。
wù lài shān yù jìng, chuān nà hǎi yì hóng.
物賴山愈靜,川納海益竑。
qí ān hàn zhōng zhì, zhèng jī rú sháo jīng.
齊安漢中治,政跡如韶莖。
gāng míng jì qīng jìng, jǐn zǔ huī qióng yíng.
剛明濟清淨,錦組輝瓊瑩。
guǒ yì jiāng shèn zhì, pèi jué qiāng cōng háng.
果毅將慎智,佩玦鏘璁珩。
yīng yīng zhòng rén shī, luò luò tiān dì jīng.
英英眾人師,落落天地晶。
shì yòng jiǎn shàng xīn, qiān yì rú yù méng.
是用簡上心,僉議如預盟。
gōng cí chén lǎo yǐ, yǐ yǔ shì lèi qīng.
公辭臣老矣,已與世累輕。
dōng wú fù shān shuǐ, yān xiá fēn zǐ qīng.
東吳富山水,煙霞氛紫清。
lè jiāo shì suǒ yuàn, xiāo yáo guà chén yīng.
樂郊適所願,逍遙掛塵纓。
shǎng yán jí sūn zi, róng qìng bìng dì xiōng.
賞延及孫子,榮慶並弟兄。
zhì tián yù xiāng yǎng, wèi shòu qī lǎo péng.
智恬欲相養,為壽期老彭。
dì yún dōng zhōu mín, sī jì qiú lìng míng.
帝雲東州民,思濟求令名。
zhì rú xiāng wàng yú, xù mò cén zhé hóng.
窒如相忘魚,煦沫涔轍泓。
cuì rú hàn lù mù, kū gǎo xū chūn méng.
瘁如旱麓木,枯槁需春萌。
zhèn yì shèn xǔ kě, dāng lài wáng guó zhēn.
朕意慎許可,當賴王國禎。
rú piān jiē fēi niǎo, lín jí wéi jiāo péng.
如翩皆飛鳥,遴集惟鷦鵬。
wú cí nì zhèn yì, qīn zāi qīng wéi xíng.
無辭逆朕意,欽哉卿惟行。
gōng chéng dì juàn yì, jié jié qī yǒu hēng.
公承帝眷異,竭節期有亨。
jùn mín xìng qí lái, zhēng yǐ xiān jiàn róng.
郡民幸其來,爭以先見榮。
shí fěi xié jiāng hú, mǎ shǒu bài qiě yíng.
實篚攜漿壺,馬首拜且迎。
wèi yán qián yuàn cáo, zhí lǐ wú sī píng.
謂言前掾曹,執禮無私評。
yuǎn zī sān jì lì, wèi zhòng dé yù hóng.
遠茲三紀曆,位重德愈宏。
xià chē shǐ shòu zhèng, jì qiū mò cú zhèng.
下車始授政,季秋末徂正。
líng yǔ lǚ kōng xū, dào zhǐ wú qíng xíng.
囹圄屢空虛,盜止無黥刑。
kāng zhuāng yè dá dàn, hù chǎng mín bù jīng.
康莊夜達旦,戶敞民不驚。
róu yuǎn jiè màn lìng, huāng zhèng xiān huǎn zhēng.
柔遠戒慢令,荒政先緩征。
zhēn hù yǐ jì jì, é wèi jiāng jīng jīng.
榛楛已濟濟,莪蔚將菁菁。
xī xī chūn tái lè, bì bì tài shì shēng.
熙熙春台樂,苾苾太室牲。
cháng wén zhì rén huà, zhèng lì kě qù bīng.
嚐聞至仁化,政立可去兵。
yòu wén gōng míng xīn, fá zuì néng qū jīng.
又聞公明心,罰罪能驅鯨。
gǔ yún zhōu xiàn láo, cǐ yǔ fēi zhǔn chéng.
古雲州縣勞,此語非準程。
hán hóu gōng gù gāo, xiū bǐ yú jiàng yīng.
韓侯功固高,羞比於絳嬰。
guāng chū bì xiōng zhōng, jìn ruì duō fǎn chēng.
光初必凶終,進銳多反瞠。
rú chè lǐ yǐn zhuó, qiáng jiǔ diàn sì gōng.
如徹禮飲酌,強酒奠兕觥。
suī yún kuài zhuàng xīn, tài zhì duō xù yòng.
雖雲快壯心,泰至多酗醟。
shú zhī ān xíng jiàn, lǚ tǎn fēi xiān héng.
孰知安行健,履坦非掀橫。
guī zhāng jiàn mín cǐ, shān chuān guì gāng xīng.
圭璋賤瑉玼,山川貴剛騂。
liáng gōng qǐ gǒu shì, lì yòng guān yǐ péng.
良弓豈苟飾,利用關以弸。
sī wèi gǔ xún lì, yè guǎng wéi lì jīng.
斯為古循吏,業廣惟勵精。
gū shēng hé suǒ lí, zì yòu yōu huàn yíng.
孤生何所罹,自幼憂患縈。
zāo jiā lǚ bù zào, shěng shǐ lí gū huáng.
遭家屢不造,省始離呱喤。
ěr fù yuǎn suǒ shì, jī jī rú piào píng.
邇複遠所恃,羈跡如漂萍。
cāo xīn dàn shū wēi, gù hù lài qiǎo méng.
操心但書危,固戶賴巧甍。
qū méng huì sī zhòng, āi yú sī dú qióng.
曲蒙惠私重,哀愚斯獨惸。
zì fǔ dé bù wéi, bǐ jiù sān lóng hóng.
字撫得不違,俾就三龍黌。
yuē yú yù yù rǔ, shuí hé lìn jīn yíng.
曰餘欲玉汝,誰何吝金籯。
yú fēi gǒu ēn zhě, ruì zhì sī xùn kēng.
愚非苟恩者,銳誌思迅鏗。
wèi xiū bù gǎn dài, xī bǐ nóng fū gēng.
為修不敢殆,希彼農夫耕。
qín qín lǜ kòu zhì, yù xù zhōng suì shèng.
懃懃慮寇至,豫蓄終歲盛。
zhàn zhàn yǔ xīn jìng, zhōng lín yì dīng dīng.
戰戰與心競,中林亦丁丁。
yuān yá shì niǎo dào, lǚ bīng yuè shēn yíng.
淵崖視鳥道,履冰越深瀛。
gāng kè sù zì xǔ, qiè yì qīng shēn chéng.
剛克素自許,竊亦輕申棖。
yǒng yán niàn juàn qín, yuàn yǐ jiān bái míng.
永言念眷懃,願以堅白鳴。
zuò shī wèi yún hé, gū yǐ jì sòng shēng.
作詩謂雲何,姑以紀頌聲。
* 《上姑丈閭丘通牧少卿》上姑丈閭丘通牧少卿李廌原文、翻譯、賞析和詩意专题为您介绍:《上姑丈閭丘通牧少卿》 李廌宋代李廌天下一大器,安危係平傾。哲王慎民監,措術如和羹。辛甘或偏長,非可製割烹。五味既可口,君子嚐曰平。方今太平君,戒欹如持盈。乞言用龜監,履德均權衡。庶民雖惷愚,一或非所 的古诗全文、翻译备注、注释释文、拼音读音、品鉴赏析、古诗诗意以及网友评论信息。
《上姑丈閭丘通牧少卿》上姑丈閭丘通牧少卿李廌原文、翻譯、賞析和詩意原文,《上姑丈閭丘通牧少卿》上姑丈閭丘通牧少卿李廌原文、翻譯、賞析和詩意翻译,《上姑丈閭丘通牧少卿》上姑丈閭丘通牧少卿李廌原文、翻譯、賞析和詩意赏析,《上姑丈閭丘通牧少卿》上姑丈閭丘通牧少卿李廌原文、翻譯、賞析和詩意阅读答案,出自《上姑丈閭丘通牧少卿》上姑丈閭丘通牧少卿李廌原文、翻譯、賞析和詩意的作品
版权声明:本文内容由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。就爱诗词网网免费发布仅供学习参考,其观点不代表本站立场。
转载请注明:原文链接 | https://dd110.com/chengyu/604e39932723763.html