李華(約715-766),唐代散文家,詩人。字遐叔,趙郡讚皇(今屬河北)人。開元二十三年(735)進士,天寶二年(743)登博學宏辭科,官監察禦使、右補闕。安祿山陷長安時,被迫任鳳閣舍人。“安史之亂”平定後,貶為杭州司戶參軍。明年,因風痹去官,後又托病隱居山陽以終,信奉佛法。唐代宗大曆元年(766年)病故。作為著名散文家,與蕭穎士齊名,世稱"蕭李"。並與蕭穎士、顏真卿等共倡古義,開韓、柳古文運動之先河。他的文章“大抵以《五經》為泉源”(獨孤及《趙郡李公中集序》),“非夫子之旨不書”。主張“尊經”、“載道”。其傳世名篇有《吊古戰場文》。亦有詩名。原有集,已散佚,後人輯有《李遐叔文集》四卷。
yǒng shǐ shí yī shǒu
詠史十一首
áng cáng xiè zhì shòu, chū zì tài píng nián.
昂藏獬豸獸,出自太平年。
luàn dài nǎi qián fú, zòng rén wéi huò qiān.
亂代乃潛伏,縱人為禍愆。
cháng wén duàn mǎ jiàn, měi zhuàng zhū yún xián.
嚐聞斷馬劍,每壯朱雲賢。
shēn sǐ míng bù miè, hán fēng chuī mù tián.
身死名不滅,寒風吹墓田。
jīng líng rú yǒu zài, yōu fèn mǎn sōng yān.
精靈如有在,幽憤滿鬆煙。
hàn huáng xiū yǎ yuè, shèng yú lín tài xué.
漢皇修雅樂,乘輿臨太學。
sān lǎo yǔ wǔ gēng, tiān wáng qīn gē shēng.
三老與五更,天王親割牲。
yī rén diào fēng sú, wàn guó hé qiě píng.
一人調風俗,萬國和且平。
chán yú zhòu kuǎn sāi, wǔ kù yù xiāo bīng.
單於驟款塞,武庫欲銷兵。
wén wù cǐ cháo shèng, jūn chén hé mù qīng.
文物此朝盛,君臣何穆清。
zhì jīn wěi tán xià, rú yǒu xiāo sháo shēng.
至今壝壇下,如有簫韶聲。
cháo xǔ zài sōng yǐng, táo táng bù dé chén.
巢許在嵩潁,陶唐不得臣。
jiǔ zhōu shàng xǐ ěr, yī mìng ān néng qīn.
九州尚洗耳,一命安能親。
mián miǎo shù qiān sì, qiū zhōng shuí yǐn lún.
綿邈數千祀,丘中誰隱淪。
cháo yóu gōng qīng fǔ, xī shì shān lín rén.
朝遊公卿府,夕是山林人。
pú bó yáng cè lòu, bì luó wèi jìn shēn.
蒲帛揚側陋,薜蘿為縉紳。
jiǔ zhòng niàn rù mèng, sān shì sī jiàng shén.
九重念入夢,三事思降神。
qiě shè tíng zhōng liáo, níng kuī quán xià lín.
且設庭中燎,寧窺泉下鱗。
hàn shí zhēng bǎi yuè, yáng pū jiāng lóu chuán.
漢時征百粵,楊仆將樓船。
mù fǔ gōng wèi lì, jiāng hú yǐ sāo rán.
幕府功未立,江湖已騷然。
dǎo yí fēi gǎn luàn, zhèng bào dì réng piān.
島夷非敢亂,政暴地仍偏。
dé zuì yīn huái bì, fáng shēn zhé kòng xián.
得罪因懷璧,防身輒控弦。
sān jūn qiú liè tǔ, wàn lǐ jù wén tiān.
三軍求裂土,萬裏詎聞天。
wèi quē xīn yóu zài, qí mén shǒu yǐ xuán.
魏闕心猶在,旗門首已懸。
rú hé dé liáng lì, yī wèi zhì fāng yuán.
如何得良吏,一為製方圓。
qín miè hàn dì xìng, nán shān yǒu yí lǎo.
秦滅漢帝興,南山有遺老。
wēi guān yī wàn shèng, xìng de yàn zhēng tǎo.
危冠揖萬乘,幸得厭征討。
dāng jūn zhú lù shí, chén děng yǐ kū gǎo.
當君逐鹿時,臣等已枯槁。
níng zhī shì cháo biàn, dàn jué lín quán hǎo.
寧知市朝變,但覺林泉好。
gāo wò sān shí nián, xiāng kàn chéng sì hào.
高臥三十年,相看成四皓。
dì yán wēng shén shàn, jiàn gù hé bù zǎo.
帝言翁甚善,見顧何不早。
xián chēng tài zǐ rén, zhòng yì yì zūn dào.
鹹稱太子仁,重義亦尊道。
cè wén lí jī shì, shēn shēng bù zì bǎo.
側聞驪姬事,申生不自保。
zàn chū shāng shān yún, qiè lái qū sǎ sǎo.
暫出商山雲,朅來趨灑掃。
dōng gōng chéng yǔ yì, chǔ wǔ shāng huái bào.
東宮成羽翼,楚舞傷懷抱。
hòu dài wú qí rén, lì yuán mǎn qiū cǎo.
後代無其人,戾園滿秋草。
rì zhào kūn lún shàng, yǔ rén pī yǔ yī.
日照昆侖上,羽人披羽衣。
chéng lóng jià yún wù, yù wǎng xīn wú wéi.
乘龍駕雲霧,欲往心無違。
cǐ shān zài xī běi, nǎi shì shén xiān guó.
此山在西北,乃是神仙國。
líng qì jiē zì rán, qiú zhī bù kě dé.
靈氣皆自然,求之不可得。
hé wéi hàn wǔ dì, jīng sī biàn qún shān.
何為漢武帝,精思遍群山。
mí fèi jù wàn jì, gōng chē zhōng bù hái.
糜費巨萬計,宮車終不還。
cāng cāng mào líng shù, zú yǐ jiè rén jiān.
蒼蒼茂陵樹,足以戒人間。
tiān shēng zhōng yǔ yì, běn yǐ zuǒ yōng xī.
天生忠與義,本以佐雍熙。
hé yì lǐ sī lì, ér dāng hūn luàn shí.
何意李司隸,而當昏亂時。
gǔ fén xiāng chéng yě, xié jìng héng qiū bēi.
古墳襄城野,斜徑橫秋陂。
kuàng bù jīn qiáo cǎi, máo shā wú jié yí.
況不禁樵采,茅莎無孑遺。
gāo biāo shàng kě yǎng, jīng shuǎng jīn hé zhī.
高標尚可仰,精爽今何之。
yī wǔ zhōng cháng shì, xián yuān shuí jiàn zhī.
一忤中常侍,銜冤誰見知。
cháng guān dǎng gù chuán, fǔ juǎn bù shèng bēi.
嚐觀黨錮傳,撫卷不勝悲。
wén hóu dān zhèng wèi, yī tīng yī wàng cān.
文侯耽鄭衛,一聽一忘餐。
bái xuě yàn jī wǔ, zhū xián zhào nǚ dàn.
白雪燕姬舞,朱弦趙女彈。
yín shēng liú bù fǎn, tāo dàng rì wú duān.
淫聲流不返,慆蕩日無端。
xiàn suì shòu cháo shí, míng zhōng yàn bǎi guān.
獻歲受朝時,鳴鍾宴百官。
liǎng chuáng chén guǎn qìng, jiǔ zòu shū wèi lán.
兩床陳管磬,九奏殊未闌。
duì cǐ wéi kǒng wò, gèng néng zhěng yì guān.
對此唯恐臥,更能整衣冠。
shǔ zhǔ xiāng zhū gě, gōng gāo míng yì zūn.
蜀主相諸葛,功高名亦尊。
qū chí qiān wàn zhòng, nù mù kàn zhōng yuán.
驅馳千萬眾,怒目瞰中原。
cáo bó rèn gōng sūn, guó wáng shēn bù cún.
曹伯任公孫,國亡身不存。
shè gōng jiǔ wú méi, bái yàn yóu fēi fān.
社宮久蕪沒,白雁猶飛翻。
wù yán jūn chén hé, kě yǐ jì lí yuán.
勿言君臣合,可以濟黎元。
wèi shǔ liàng bù yì, rú cáo nán fù lùn.
為蜀諒不易,如曹難複論。
liù guó hán zuì ruò, mò nián yóu wèi qín.
六國韓最弱,末年尤畏秦。
zhèng shēng wèi hán jì, qiě yù pí qín rén.
鄭生為韓計,且欲疲秦人。
lì wù kě fēn shè, yuán qíng kān miè shēn.
利物可分社,原情堪滅身。
xián yáng gǔ chéng xià, wàn qǐng dào miáo xīn.
鹹陽古城下,萬頃稻苗新。
yí shuǐ chūn kě shè, pàn gōng yìng yáng yè.
沂水春可涉,泮宮映楊葉。
lì sè yì rén jiān, shān shān yáo pèi huán.
麗色異人間,珊珊搖珮環。
zhǎn qín héng dú chǔ, shēn xiàng shēng hé shǔ.
展禽恒獨處,深巷生禾黍。
chéng shàng fēi hǎi yún, chéng zhōng àn chūn yǔ.
城上飛海雲,城中暗春雨。
shì lái míng pèi zhě, fù shì shuí jiā nǚ.
適來鳴珮者,複是誰家女。
ní zhān zhū zhuì lǚ, yǔ shī cuì máo zān.
泥沾珠綴履,雨濕翠毛簪。
diàn yǐng kāi lián liǎn, léi shēng fēi huì xīn.
電影開蓮臉,雷聲飛蕙心。
zì yán yí shuǐ qū, cǎi píng jiān cǎi lù.
自言沂水曲,采萍兼采菉。
guī jìng suī kě xún, tiān yīn guāng jǐng cù.
歸徑雖可尋,天陰光景促。
lián jūn zhēn qiě dú, yuàn xǔ jūn jiā sù.
憐君貞且獨,願許君家宿。
tú láo xī qīn zhěn, liǎo bù gù shuāng é.
徒勞惜衾枕,了不顧雙蛾。
yàn zhì chéng kě zhòng, yín fēng rú lǐ hé.
豔質誠可重,淫風如禮何。
zhōu wáng huò bāo sì, chéng què chéng pō tuó.
周王惑褒姒,城闕成陂陀。
* 《詠史十一首》詠史十一首李華原文、翻譯、賞析和詩意专题为您介绍:《詠史十一首》 李華唐代李華昂藏獬豸獸,出自太平年。亂代乃潛伏,縱人為禍愆。嚐聞斷馬劍,每壯朱雲賢。身死名不滅,寒風吹墓田。精靈如有在,幽憤滿鬆煙。漢皇修雅樂,乘輿臨太學。三老與五更,天王親割牲。一人 的古诗全文、翻译备注、注释释文、拼音读音、品鉴赏析、古诗诗意以及网友评论信息。
《詠史十一首》詠史十一首李華原文、翻譯、賞析和詩意原文,《詠史十一首》詠史十一首李華原文、翻譯、賞析和詩意翻译,《詠史十一首》詠史十一首李華原文、翻譯、賞析和詩意赏析,《詠史十一首》詠史十一首李華原文、翻譯、賞析和詩意阅读答案,出自《詠史十一首》詠史十一首李華原文、翻譯、賞析和詩意的作品
版权声明:本文内容由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。就爱诗词网网免费发布仅供学习参考,其观点不代表本站立场。
转载请注明:原文链接 | https://dd110.com/chengyu/008f39961552256.html